
Tôi là Việt, và đây là câu chuyện đau lòng về mảnh đất mà cha mẹ tôi đã để lại cho tôi, nơi chứa đựng biết bao kỷ niệm, mồ hôi và nước mắt của một gia đình nghèo khó, nơi tôi đã lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ và sự bảo vệ của những tường rào xung quanh. Nhưng giờ đây, mảnh đất ấy, mà tôi luôn coi là nơi duy nhất để trở về, bỗng nhiên không còn là của tôi nữa.
Cha mẹ tôi đã tần tảo cả đời, dành dụm từng chút để mua được mảnh đất này. Đó là tài sản duy nhất, là tình yêu lớn lao của họ dành cho chúng tôi. Tôi vẫn nhớ rõ ngày cha tôi ngồi bên bếp lửa, ánh mắt trầm tư khi nói: "Đây là đất của con,con phải giữ gìn cho tốt."
Mảnh đất của gia đình tôi giáp ranh với mảnh đất của Chú M, chú ruột tôi, người mà tôi rất tin tưởng. Mối quan hệ của gia đình tôi và chú luôn rất tốt đẹp, không có bất kỳ khúc mắc nào. Đất đai, nhà cửa, chúng tôi vẫn cứ sống bên nhau như thế, không hề nghĩ đến một ngày sự việc sẽ xảy ra.
Một buổi sáng, tôi quay lại mảnh đất quê hương sau một thời gian dài đi làm xa. Tôi cảm thấy trong lòng bồi hồi khi nhìn thấy cánh đồng trước nhà, nơi tôi đã từng chạy nhảy cùng lũ bạn hồi nhỏ. Nhưng khi bước đến khu đất của mình, tôi bỗng dưng cảm thấy có gì đó rất lạ.
Tôi nhìn thấy có một ngôi nhà mới xây dựng ngay trên phần đất của mình. Cái cổng cũ mà tôi luôn nhìn thấy không còn nữa, thay vào đó là một bức tường kiên cố. Cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong lòng tôi. Tôi vội vàng chạy đến gặp mấy người hàng xóm, và nhận được câu trả lời như một cái tát vào mặt: "Chú M đã bán một phần đất của anh cho người khác rồi, họ xây nhà lên rồi đấy."
Tôi không thể tin nổi vào mắt mình. Làm sao có thể như vậy? Mảnh đất này là của gia đình tôi, sao lại có thể bán đi mà không thông báo cho tôi, không hề có sự đồng ý từ tôi? Tôi lập tức chạy đến nhà Chú M để tìm hiểu sự việc. Đứng trước cửa nhà chú, tôi cảm thấy như không còn chút hơi sức nào. Chú M mở cửa, thấy tôi, chỉ lặng im, không nói gì. Tôi không kiềm chế được, hỏi ngay: "Chú M, tại sao lại làm thế? Tại sao lại bán phần đất của tôi mà không cho tôi biết?"
Chú M nhìn tôi, ánh mắt ngập ngừng, đôi tay run rẩy: "Việt à, chú… chú không muốn làm vậy. Còn lại là bên làm giấy tờ họ làm không đúng, đo đạc không chuẩn, nên mới xảy ra chuyện này."
Và rồi, chú kể cho tôi nghe câu chuyện. Hóa ra, khi làm giấy tờ đất cho nhà chú, họ không ghi nhận ranh giới chính xác giữa mảnh đất của tôi và của chú dẫn đến sai sót trong sổ đỏ của nhà chú lại có 1 phần đất nhà tôi. "Chú không biết," chú nói. "Tất cả chỉ là nhầm lẫn thôi. Nhưng khi người ta đến mua, thì chú nghĩ họ làm đúng thủ tục, chú không để ý."
Tôi cảm thấy như mọi thứ sụp đổ. Bản thân tôi đã làm gì sai? Tôi không có quyền giám sát mọi thứ khi tôi không có mặt ở đó. Nhưng mảnh đất này, nơi cha mẹ tôi đã bao nhiêu năm gắn bó, nơi tôi đã lớn lên, giờ lại bị mất đi chỉ vì những sai sót trong giấy tờ.
Rồi tôi làm gì? Tôi tức giận chạy tới ủy ban xã, yêu cầu giải quyết. Họ bảo tôi có thể kiện người làm giấy tờ vì thiếu sót trong đo đạc, và nếu có thể, kiện luôn cả người mua mảnh đất từ Chú M. Nhưng tôi biết, một cuộc chiến pháp lý sẽ không dễ dàng, nhất là khi đối thủ là người trong gia đình. Tôi có thể lấy lại mảnh đất không? Tôi có thể chiến thắng trong cuộc chiến này không?
Về nhà, tôi nhìn mảnh đất của mình mà nước mắt không thể ngừng rơi. Tôi nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ, hình ảnh cha mẹ tôi, hình ảnh những buổi chiều mưa khi cả gia đình cùng quây quần bên bếp lửa. Làm sao có thể để mất đi tất cả chỉ vì một sai lầm nhỏ bé trong giấy tờ?
Chú M là người tôi rất kính trọng, nhưng giờ đây, tôi chỉ cảm thấy sự đau đớn và thất vọng. Chú không chỉ là người họ hàng, mà còn là người tôi từng tin tưởng. Nhưng có lẽ chính vì vậy, cú sốc này lại càng nặng nề hơn.
Giờ đây, tôi chỉ còn biết hỏi các bạn: "Liệu tôi có thể đòi lại được mảnh đất này không? Tôi nên làm gì tiếp theo để bảo vệ quyền lợi của mình? Nếu ai trong các bạn đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự, xin hãy chia sẻ cho tôi lời khuyên. Tôi thực sự rất cần sự giúp đỡ và đồng cảm."
Mảnh đất này không chỉ là nơi sinh sống, mà là cả một phần cuộc đời của tôi và gia đình. Và nếu không bảo vệ được nó, có lẽ tôi sẽ mất đi một phần của chính mình.